$695
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của benyu by 8800. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ benyu by 8800.Hiện những người quan sát sao có thể nhìn thoáng qua sao chổi này bằng cách hướng kính viễn vọng hoặc ống nhòm về phía chòm sao Song Ngư vào đầu giờ tối. Các nhà thiên văn học cho biết nó cũng sẽ sớm được nhìn thấy bằng mắt thường.️
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của benyu by 8800. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ benyu by 8800.Vầng trăng quê khuyết đi một nửa. Nửa kia không biết đang lang thang nơi đâu? Tôi nhớ cũng dưới ánh trăng quê khi tròn khi khuyết ấy, chị Hồng đã tập cho đám trẻ trong xóm hát những câu ngọt ngào như mía đường: "Em gái vườn quê, cuộc đời trong trắng, dầm mưa dãi nắng mà em biết yêu trăng đẹp ngày rằm… Em thương anh không kể giàu nghèo, miễn rằng tình đậm sơn keo, sông sâu anh cũng lội, vạn đèo anh cũng qua…". Giọng chị Hồng trong vắt, lại thêm nụ cười rất tươi. Tôi nhớ nhất là mái tóc dài thơm mùi bồ kết của chị. Mỗi lần đứng gần chị, cái mùi lừng lựng chất quê ấy cứ làm tôi nghe như đang lâng lâng, khó mà giữ nhịp cho câu hát. Không phải là đứa hát hay, cũng không nằm trong đội văn nghệ thiếu nhi của làng nên tôi ít được chị Hồng chăm sóc như các bạn khác. Nhiều lúc nghe tưng tức nhưng biết nói cùng ai đây?️
Một kỷ niệm làm tôi nhớ mãi khi đến trường học mùa nước nổi. Hôm đó, cũng như mọi ngày tôi và các bạn đi bộ đến trường học. Dù cùng xã Trung An (Thốt Nốt, Cần Thơ) nhưng nhà tôi ở phía bên này sông còn trường là ở bên kia sông. Do chưa có cầu bắc qua sông, để qua trường học chúng tôi phải đi qua một bến đò được người ta chèo ghe đưa qua (điều thật trân trọng là tất cả thầy cô và học sinh như chúng tôi đi học qua sông đều được miễn phí, không phải đóng tiền đò). Bữa đó nước lớn, dòng nước chảy mạnh để kịp giờ, học sinh chen nhau lên chiếc ghe nhỏ để đến trường. Chiếc ghe nặng vì chở học sinh, dòng nước chảy xiết, người chèo ghe rất vất vả chèo để chiếc ghe chầm chậm qua sông. Nhưng học sinh chúng tôi thuộc hàng thứ ba trong “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” mặc cho người chèo ghe và mọi người hai bên bờ la hét bảo không được đùa giỡn, ngồi im thì có sợ gì đâu vẫn cười đùa khiến chiếc ghe chồng chềnh và sau đó bị chìm, khiến mọi người hoảng hồn. Thật may là con sông nơi chiếc ghe chở chúng tôi bị chìm không rộng lắm nên học sinh tự bơi vào bờ, phần được nhiều người lớn đưa ghe, xuồng ra ứng cứu kịp thời nên tất cả đều an toàn. Nhưng áo quần, sách vở đều ướt hết. Sau lần đó, chúng tôi bị gia đình la một trận, nhà trường thì nhắc nhở lần sau phải cẩn thận khi đi đò qua sông bởi nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng. Bây giờ nghĩ lại tôi còn rùng mình khi nhớ về buổi đi học ngày hôm đó. Hiện nay để thuận tiện cho việc qua lại của người dân hai bờ sông, địa phương đã xây dựng một cây cầu sắt cách vị trí bến đò lúc tôi còn đi học ở đây không xa.️
Gia tài của tôi, đó là chiếc áo len màu chàm và chiếc tã chéo hình tam giác màu xám lúc bố nhặt được tôi nằm gọn gàng trong đó. Bố giơ tay thật cao, miệng ú ớ chỉ trỏ, tôi hiểu ý bố rằng tôi phải giữ gìn bộ quần áo đó làm manh mối để sau này lớn lên, tôi còn tìm về với gia đình. Tôi gật đầu vờ như đồng ý lời bố nói, nhưng thực sự đã mất kết nối với người thân từ lúc họ bỏ rơi tôi. Một đứa trẻ sơ sinh như tôi thì làm gì có ký ức gì để đi tìm người thân? Đất trời xoay vần, người đông như chợ, tôi biết lần về hướng nào mà tìm?️